Cha muốn giúp chọn nhạc cho buổi lễ nên ông đã mời chúng tôi đến Phủ Clarence vào một ngày nọ, để ăn tối và nghe hòa nhạc.
Ông mang chiếc loa không dây ra và chúng tôi bắt đầu thử nhạc, những bản nhạc tuyệt vời, thuộc mọi loại. Ông hoàn toàn ủng hộ mong muốn có cả dàn nhạc giao hưởng thay vì chỉ một chiếc đàn organ của chúng tôi, và ông bật một loạt các bản giao hưởng để làm chúng tôi vui vẻ.
Một lát sau, chúng tôi lướt sang nhạc cổ điển, ông bày tỏ tình yêu của mình với Beethoven. Meg nói về cảm xúc sâu sắc của chính nàng dành cho Chopin.
Con đã luôn yêu Chopin, nàng nói, nhưng lúc ở Canada thì con thậm chí đã phải phụ thuộc nhiều vào ông ấy nữa cơ, bởi nhạc Chopin là thứ duy nhất có thể xoa dịu Guy và Bogart (tên hai con chó của Meg).
Nàng đã bật nhạc Chopin cho chúng nghe suốt ngày đêm. Cha mỉm cười cảm thông. Khi một bản nhạc kết thúc, cha nhanh chóng bật tiếp, bắt đầu ngâm nga hay nhịp chân theo cho đến bản nhạc tiếp theo. Ông vui vẻ, dí dỏm, duyên dáng và tôi liên tục phải lắc đầu vì kinh ngạc. Tôi biết cha yêu âm nhạc, nhưng chưa từng nhận ra là ông lại yêu đến nhường này.
Meg đã đánh thức quá nhiều điều nơi cha, những đức tính mà tôi hiếm khi bắt gặp. Trước sự hiện diện của nàng, ông trở nên trẻ trung làm sao. Tôi đã thấy điều đó, đã thấy mối liên hệ giữa họ đang lớn dần, và tôi cảm thấy chính mối liên hệ giữa mình với cha cũng mạnh lên theo. Quá nhiều người đã đối xử tệ với nàng, trái tim tôi ấm áp lại khi thấy cha đối xử với nàng như một vị công tước phu nhân, con người mà nàng sắp và có lẽ đã được an bài để trở thành.
Đã có nhiều cuộc tranh cãi nảy lửa ở các hành lang phía sau của Cung điện về việc liệu Meg có được - hay có nên - dùng tấm voan trùm đầu hay không. Không thể được, vài người đã nói. Đối với một người từng li dị thì voan trùm đầu là không cần bàn đến. Nhưng hóa ra các vị quyền cao chức trọng lại cho thấy một chút linh hoạt bất ngờ về chủ đề này.
Tiếp theo là tới câu hỏi về vương miện. Các bà cô bà bác của tôi hỏi liệu Meg có muốn đội vương miện của mẹ tôi không. Cả hai chúng tôi đều thấy cảm động. Sau đó Meg đã dành hàng giờ đồng hồ với người thiết kế váy cho nàng, chọn một tấm voan hợp với chiếc vương miện, tạo cho nó các rìa gợn sóng tương tự.
Tuy nhiên, trước đám cưới không bao lâu, bà nội lại có ý riêng. Bà mời chúng tôi chọn trong bộ sưu tập vương miện của chính bà. Thậm chí, bà còn mời chúng tôi tới Điện Buckingham để đội thử. Nhớ ghé qua, tôi nhớ bà đã nói vậy.
Một buổi sáng phi thường. Chúng tôi đi bộ đến phòng thay đồ riêng của bà nội, nằm ngay cạnh phòng ngủ của bà, một không gian tôi chưa từng đặt chân vào. Cùng với bà nội còn có một chuyên gia trang sức, một nhà sử học kiệt xuất biết rõ lai lịch của từng viên đá quý trong bộ sưu tập hoàng gia. Cùng hiện diện còn có người phục vụ trang phục và bạn gái thân thiết của bà nội, Angela. Năm chiếc vương miện được đặt trong khay trên bàn, bà nội chỉ dẫn cho Meg đội thử từng cái trước một tấm gương cao. Tôi đứng đằng sau, ngắm nhìn.
Một cái được nạm toàn ngọc lục bảo. Một cái nạm lam ngọc. Cái sau lại càng long lanh choáng ngợp hơn cái trước. Cái nào cũng làm tôi nghẹn cả thở.Tôi không phải là người duy nhất. bà nội đã nói với Meg khá dịu dàng: "Vương miện hợp với cháu đấy". Meg đã tan chảy. "Cháu cảm ơn, thưa bà".
Tuy nhiên, có một trong năm cái nổi bật hẳn. Mọi người đều đồng tình rằng nó rất đẹp, dường như được làm ra cho Meg vậy. Bà nội nói rằng nó sẽ được cất ngay vào két và bà mong được ngắm nó trên đầu Meg vào ngày trọng đại
"Hãy đảm bảo", bà nói thêm, "rằng cháu có tập dượt đội nó trước". "Cùng với thợ làm tóc của cháu. Nó khá khó đội và cháu sẽ không muốn đội nó lần đầu tiên đúng vào ngày cưới đâu". Chúng tôi rời Cung điện trong cảm giác kính sợ, được yêu thương và tràn đầy lòng biết ơn.
Một tuần sau, chúng tôi liên hệ với Angela và nhờ bà gửi chiếc vương miện đã được chọn để chúng tôi có thể luyện tập đội nó. Chúng tôi đã nghiên cứu và đã nói chuyện với chị Kate về trải nghiệm của chị, chúng tôi đã biết được lời cảnh cáo của bà nội là xác đáng. Đặt một chiếc miện lên đầu là quá trình tinh tế và khó khăn. Đầu tiên nó phải được khâu vào tấm voan, rồi thợ làm tóc của Meg sẽ cần gắn nó vào một cái đai nhỏ trong tóc nàng. Phức tạp và mất thời gian - chúng tôi cần ít nhất một lần thử trang phục.
Tuy nhiên, vì lí do gì đó mà Angela không đáp lại bất kỳ tin nhắn nào của chúng tôi. Chúng tôi tiếp tục cố gắng. Vẫn không đáp lại. Khi cuối cùng chúng tôi cũng liên hệ được, bà ta bảo chiếc vương miện sẽ cần đến một người lính hộ vệ và một cảnh sát hộ tống rời khỏi cung điện.
Nghe có vẻ... hơi quá. "Nhưng được thôi", tôi nói, "nếu đó là quy định, hãy tìm một người lính hộ vệ và một sĩ quan cảnh sát để chuyển quả bóng. Thời gian sắp hết rồi". Bà ta đáp lại một cách không thể hiểu nổi: "Không làm được". "Tại sao lại không?". "Lịch trình của bà quá bận rộn".
Hiển nhiên là bà ta đang cố tình ngáng trở, nhưng vì lý do gì kia chứ? Chúng tôi thậm chí còn không thể đoán nổi. Tôi cân nhắc chuyện tới gặp bà nội, nhưng như thế có nghĩa là dấy lên một cuộc đối đầu toàn diện, mà tôi thì không chắc lắm bà nội sẽ đứng về phe ai. Hơn nữa, trong tâm trí tôi, Angela là kẻ gây rắc rối, và tôi không cần thêm bà ta làm kẻ thù nữa. Trên tất cả, bà ta vẫn còn đang giữ chiếc vương miện đó. Bà ta nắm mọi lá bài.
Mặc dù hầu hết báo giới đã dừng tay với Meg, chủ yếu tập trung vào đám cưới đang tới gần, thiệt hại đã không còn ngăn được nữa. Sau mười tám tháng không ngừng nói xấu nàng, họ đã khua hết bọn phá đám, những kẻ giờ đây đang bò ra khỏi hang ổ của chúng. Kể từ khi xác nhận mình là một đôi, chúng tôi đã bị dìm trong biển những lời khiêu khích phân biệt chủng tộc và đe dọa giết chóc trên mạng xã hội. (Hẹn gặp lại mi, kẻ phản bội giống nòi!) Nhưng giờ đây mức độ đe dọa chính thức, được đội an ninh Cung điện dùng để hoạch định nhân lực và súng đạn, đã đạt tới một tầm cao choáng váng. Trong các cuộc nói chuyện tiền đám cưới với cảnh sát, chúng tôi biết được mình đã trở thành mục tiêu treo thưởng của bọn khủng bố và đám cực đoan. Tôi nhớ Tướng Dannatt đã nói rằng tôi là một cục nam châm hút kẹo đồng, rằng bất kỳ ai đứng cạnh tôi cũng đều không an toàn. Đúng hơn thì, tôi lại là một cục nam châm hút kẹo đồng, nhưng giờ đứng bên cạnh tôi sẽ là người mà tôi yêu thương nhất trên đời này.
Đã có những bài báo nói về việc Cung điện quyết định hướng dẫn Meg về chiến tranh du kích, về các chiến thuật sinh tồn, trong trường hợp có một nỗ lực bắt cóc. Một cuốn sách bán chạy đã mô tả cái ngày Lực lượng đặc nhiệm tới nhà chúng tôi, chộp lấy Meg, bắt nàng trải qua mấy ngày huấn luyện chuyên sâu, nhét nàng vào ghế sau xe và cốp xe, lao đến các ngôi nhà an toàn - tất cả đều là chuyện hoàn toàn vớ vẩn. Meg không được dành cho một phút huấn luyện nào hết. Ngược lại, Cung điện lại có cái ý chẳng ban cho nàng một tí ti an ninh nào, bởi vì giờ đây tôi chỉ là người đứng thứ sáu trong hàng kế thừa ngai vàng. Tôi đã mong ước làm sao cho các bài báo về Lực lượng đặc nhiệm ấy thành sự thật, dù chỉ một phần!
Angela vẫn không chịu chuyển nó. Thợ làm tóc của Meg đã bay từ Pháp sang cho buổi thử váy, nhưng chiếc vương miện vẫn chưa có ở đó. Nên anh ta đành phải quay về. Một lần nữa, chúng tôi gọi Angela. Một lần nữa, không có gì. Cuối cùng, Angela bất ngờ xuất hiện ở Điện Kensington. Tôi đã gặp bà ta ở Phòng Thính giả. Bà ta đưa đến trước mặt tôi một tờ giấy bàn giao, mà tôi kí vào, rồi đưa cho tôi chiếc vương miện. Tôi cảm ơn bà ta, mặc dù tôi phải nói thêm rằng cuộc sống của chúng tôi sẽ dễ thở hơn biết bao nếu có nó sớm hơn. Mắt bà ta tóe lửa. Bà ta bắt đầu chỉ trích tôi.
"Angela, bà thực sự muốn làm việc này bây giờ à? Thật sao? Ngay bây giờ ư?". Bà ta bắn cho tôi cái nhìn làm tôi rùng cả mình. Tôi có thể đọc vị trên mặt bà ta một lời cảnh cáo rõ ràng. "Chuyện còn chưa xong đâu".
Ngày hôm sau, Meg nhận được một tin nhắn từ chị Kate. Rõ ràng là có vấn đề với những chiếc váy phù dâu. Chúng cần được sửa lại. Những bộ váy đó đều là hàng cao cấp của Pháp, được khâu tay theo từng số đo. Nên không có gì quá ngạc nhiên khi chúng có thể cần được sửa lại.
Meg đã không đáp lại chị Kate ngay lập tức. Đúng, nàng phải nhận vô vàn những tin nhắn liên quan đến đám cưới, nhưng chủ yếu là nàng đang phải xử lý đống hỗn độn xung quanh cha mình. Nên sáng hôm sau, nàng mới nhắn chị Kate rằng thợ may của chúng tôi đang chờ sẵn. Ở Cung điện. Tên anh ta là Ajay. Như thế không ăn thua. Họ hẹn nói chuyện chiều hôm đó.
"Váy của Charlotte quá rộng, quá dài và lùng bùng. Con bé đã khóc khi thử nó ở nhà", chị Kate bảo.
"Được rồi, em đã bảo chị là thợ may đang chờ sẵn từ tám giờ sáng. Ở ngay đây. Trong Điện Kensington. Chị có thể đưa Charlotte tới sửa váy như các bà mẹ khác đang làm không?".
"Không, tất cả các bộ váy đều cần được may lại. Thợ thiết kế váy cưới của chính chị đã đồng ý", Kate nói thêm.
Meg hỏi chị Kate có biết chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này không. Với cha nàng. Chị Kate nói rằng chị biết rõ, nhưng còn những bộ váy. Mà đám cưới thì chỉ còn có bốn ngày nữa! "Phải, chị Kate à, em biết".
Chị Kate còn có một vấn đề khác với cái cách Meg lên kế hoạch cho đám cưới của nàng. Chuyện gì đó về bữa tiệc dành cho các cậu thị đồng? Nửa số trẻ em trong đám cưới đến từ Bắc Mỹ. Mà thậm chí chúng còn chưa đến. Câu chuyện cứ đẩy qua đẩy lại như thế.
"Em không chắc còn phải nói gì nữa. Nếu chiếc váy không vừa thì làm ơn đưa Charlotte đến gặp Ajay. Anh ấy đã chờ cả ngày nay rồi".
"Tốt thôi".
Một lát sau, tôi về đến nhà và tìm thấy Meg trên sàn. Đang khóc. Tôi sợ hãi khi thấy nàng buồn đến thế, nhưng tôi không nghĩ đây là một tai hoạ. Tất nhiên, các cảm xúc đang đến cao trào, sau những căng thẳng của tuần cuối, tháng cuối, ngày cuối. Thực sự là không chịu nổi, nhưng chỉ tạm thời thôi. Chị Kate không có ý gì đâu, tôi bảo nàng. Quả nhiên, sáng hôm sau chị Kate đến cùng với hoa và một tấm thiệp xin lỗi. Lindsay, cô bạn thân nhất của Meg, đang ở trong bếp lúc chị xuất hiện. Chỉ là sự hiểu lầm nhỏ thôi, tôi tự nhủ.
Anh Willy và Chị Kate mời chúng tôi sang dùng trà. Để làm lành.
Tháng 6/2018.
Chúng tôi đi bộ sang đó vào một chiều muộn. Tôi đã thấy mắt Meg mở lớn khi chúng tôi bước vào cửa trước nhà anh chị, đi qua phòng khách ở ngoài, xuôi hành lang vào thư phòng của họ.
"Chao ôi", Meg đã thốt lên mấy lần.
Giấy dán tường, đường gờ trang trí, những kệ sách bằng gỗ óc chó chất đầy các cuốn sách màu sắc phối phù hợp, những tác phẩm nghệ thuật vô giá. Lộng lẫy. Như một viện bảo tàng. Cả hai chúng tôi đều nói vậy với họ. Chúng tôi không tiếc lời khen ngợi việc cải tạo nhà cửa của họ, mặc dù chúng tôi cùng thẹn thùng nghĩ đến những cây đèn IKEA nhà mình, chiếc sô pha giảm giá vừa mua trong đợt khuyến mại gần đây, bằng thẻ tín dụng của Meg, trên sofa.com.
Trong thư phòng, Meg và tôi ngồi xuống chiếc ghế đôi ở một đầu phòng, chị Kate ngồi đối diện chúng tôi ở chiếc ghế bọc da trên rào chắn lò sưởi. Anh Willy ngồi bên trái chị, trong một cái ghế bành. Có một khay trà và bánh. Trong mười phút, chúng tôi tán gẫu như trong sách. Bọn trẻ thế nào? Kì trăng mật của các em thế nào?
Sau đó Meg mới nhận ra sự căng thẳng giữa bốn người chúng tôi, đoán rằng nó có thể tới từ những ngày đầu tiên khi nàng mới bước chân vào gia đình này - một sự hiểu lầm gần như đã trôi qua mà không ai để ý. Chị Kate tưởng Meg muốn có các đầu mối thời trang của chị. Nhưng Meg đã có các mối liên hệ riêng rồi. Có lẽ chúng tôi đã bắt đầu sai chăng? Và rồi, Meg nói thêm rằng mọi thứ đã bị phóng đại lên vì đám cưới, cả chuyện quỷ quái về bộ váy phù dâu ấy. Nhưng hóa ra còn có những chuyện khác... mà chúng tôi không hề biết gì. Anh Willy và chị Kate rõ ràng là không vui vì chúng tôi đã không gửi họ quà lễ Phục Sinh.
Quà lễ Phục Sinh ư? Chuyện là thế sao? Anh Willy và tôi chưa từng trao đổi quà lễ Phục Sinh. Cha luôn làm lớn chuyện về lễ Phục Sinh, đúng thế, nhưng chỉ cha thôi. Tuy nhiên, nếu anh Willy và chị Kate không vui, thì cho chúng tôi xin lỗi.
Về phần mình, chúng tôi nói thêm rằng chúng tôi cũng không vui vẻ gì cho lắm khi anh Willy và chị Kate đổi chỗ các tấm thẻ tên và chỗ ngồi ở đám cưới. Chúng tôi làm theo truyền thống Mỹ, đặt các cặp vợ chồng ngồi cạnh nhau, nhưng anh Willy và chị Kate thì không thích truyền thống ấy, nên bàn của họ là bàn duy nhất mà các cặp vợ chồng ngồi cách xa nhau.
Họ khăng khăng bảo mình không làm vậy, mà là một ai khác. Rồi họ lại bảo chúng tôi đã làm việc tương tự ở đám cưới của Pippa. Chúng tôi đâu có làm. Dù muốn thế lắm. Chúng tôi đã bị ngăn cách bởi một bình hoa khổng lồ ở giữa, và mặc dù tha thiết muốn ngồi cạnh nhau, chúng tôi đã không làm gì hết. Những lời kêu ca phàn nàn này chẳng giúp ích được gì cho chúng tôi, tôi cảm thấy thế. Chúng tôi đang không đi đến đâu cả. Chị Kate nhìn ra ngoài vườn, ghì chặt mép ghế da đến nỗi các ngón tay chị trắng bệch cả ra, và bảo là nàng nợ chị một lời xin lỗi.
Meg hỏi: "Vì chuyện gì kia?".
"Em đã làm tổn thương chị, Meghan à".
"Khi nào cơ? Xin hãy cho em biết".
"Chị đã bảo em là chị không nhớ được gì đó và em bảo đó là tại hoóc-môn của chị".
"Chị đang nói về chuyện gì đấy?"
Chị Kate nhắc tới một cuộc điện thoại, trong đó họ bàn về thời điểm tổng duyệt cho đám cưới.
Meg nói: "Ồ phải! Em nhớ rồi. Chị không nhớ được gì đó, thế là em nói không sao đâu, não em bé đó mà. Bởi vì chị vừa mới có em bé. Đó là tại hoóc-môn".
Mắt chị Kate mở lớn: "Đúng thế đấy. Em đã nói về hoóc-môn của chị. Chúng ta không đủ thân nhau để em được nói về hoóc-môn của chị!".
Mắt Meg cũng mở lớn. Nàng có vẻ thực sự bối rối. "Em xin lỗi vì đã nói về hoóc-môn của chị. Đó chỉ là cách em thường nói chuyện với các bạn gái của em".
Anh Willy chỉ vào Meg. "Như thế là thô lỗ, Meghan. Đó không phải cách giao tiếp ở nước Anh này".
Anh vui lòng bỏ ngón tay ra khỏi mặt em.
Chuyện này thực sự đang xảy ra sao? Đã thực sự đến nước này ư? Hét vào mặt nhau về chuyện thẻ tên và hoóc-môn sao?
Meg nói rằng mình chưa bao giờ có ý định làm bất kì điều gì tổn thương đến chị Kate, và nếu có bao giờ nàng phạm phải, mong chị Kate vui lòng cho nàng biết để chuyện ấy không lặp lại nữa. Tất cả chúng tôi ôm nhau. Đại loại thế. Rồi tôi nói tốt hơn hết là chúng tôi nên ra về.
Chúng tôi đã sắp xếp hội nghị thượng đỉnh lần thứ hai với anh Willy và chị Kate. Lần này là ở trên sân nhà của chúng tôi. Ngày 10/10/2018. Đầu buổi tối.
Tất cả chúng tôi tụ tập trong phòng khách phụ ở phía trước, và lần này thì không có tán gẫu gì cả: Chị Kate gạt phăng tất cả bằng cách xác nhận rằng những câu chuyện trên báo về việc Meg làm cho chị khóc là hoàn toàn giả dối. "Chị biết, Meghan, chính chị mới là người làm em khóc".
Tôi thở dài. Một khởi đầu tuyệt hảo, tôi nghĩ.
Meg rất trân trọng lời xin lỗi ấy, nhưng nàng muốn biết tại sao báo chí lại nói thế, và phải làm gì để đính chính chúng? Nói cách khác: "Tại sao văn phòng chị còn chưa đứng lên bênh vực em? Tại sao họ chưa gọi cho cái người phụ nữ thô bỉ đã viết nên câu chuyện này, và yêu cầu thu hồi?".
Chị Kate đỏ mặt, không trả lời, và anh Willy chêm vào vài câu né tránh nghe thì có vẻ ủng hộ, nhưng tôi đã biết sự thật. Sẽ không có bất kì ai ở Cung điện gọi cho người phóng viên đó, bởi vì như thế sẽ mời gọi một câu hỏi không thể tránh khỏi: "Chà, nếu câu chuyện ấy là sai, thì câu chuyện đúng là gì? Chuyện gì đã xảy ra giữa hai công tước phu nhân? Và cánh cửa đó không bao giờ được phép mở ra, bởi vì nó sẽ sỉ nhục vương hậu tương lai". Vương quyền, như mọi khi, và bằng mọi giá, phải được bảo vệ.
Chúng tôi chuyển từ bàn về việc phải làm gì với câu chuyện sang việc nó đã xuất phát từ đâu. Ai có thể đã cài đặt một việc như thế? Ai có thể đã rò rỉ tin ra với báo giới ngay từ đầu? Ai?
Chúng tôi cứ bàn vòng vòng mãi. Danh sách nghi phạm ngày một hẹp lại.
Rốt cuộc, rốt cuộc anh Willy dựa người ra sau và thú nhận rằng, à thì, trong lúc chúng tôi đi Australia, anh và chị Kate đã đến dùng bữa tối với cha và bà Camilla... Và, trời ạ, anh thẹn thùng nói, có thể anh đã lỡ mồm bảo rằng chúng tôi từng cãi nhau.
Tôi đưa một tay đập vào mặt mình. Meg đông cứng người lại. Một sự im lặng nặng nề rơi xuống. Vậy là giờ chúng tôi đã biết...
Tôi bảo anh Willy: "Anh... trong số tất cả mọi người... đáng lẽ phải biết rõ..."
Anh gật đầu. "Anh đã biết".
Thêm im lặng.
Đã đến lúc họ ra về.
Phần 1. Còn tiếp
(Trích sách Kẻ dự bị, Harry, Orkid - Phương Nhung dịch, BachvietBooks phát hành)